Bạn yêu thích viết Nhật ký, Blog... Hãy mau chóng chọn cho mình một giao diện ưng ý nhất để tạo một Blog cho riêng mình.

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.

Anh à, hôm nay em khóc nhé!

Hơn 1 năm mình quen và yêu nhau rồi anh nhỉ? Em nhớ cái ngày vừa quen nhau lúc nào anh cũng làm em cười ngoác miệng, em suốt ngày ti toe chọc anh xong lại được nũng nịu bên anh, em thích được nghe anh nói chuyện, e thích được nghe anh hát, cái giọng sao mà nhẹ nhàng mà ấm áp thế.


Em nhớ cái hôm đầu tiên chúng ta hẹn gặp nhau ở quán cafe, em cố tình ăn mặc lôi thôi, chân thì đi đôi dép của mẹ thế mà anh nhìn em rồi bảo: nhìn em xinh hơn trong ảnh đấy. Không biết anh khen thật hay khen đểu mà làm e ngại chả dám nhìn anh chỉ gãi đầu rồi nhìn qua ô cửa ngó người đi lại dưới lòng đường. Cái hôm đấy về em kể lại cho con bạn dở hơi nghe mà nó cười ầm lên vì hình ảnh của em với đôi dép của mẹ, dù nó cười em nhưng nó vẫn cho em lời động viên: nếu lần sau anh í vẫn hẹn mày đi chơi thì chứng tỏ a í vẫn có cảm tình với mày, và không coi trọng vẻ bề ngoài của mày. Và lần sau gặp anh ấy thì makeup và điệu đà 1 tí đi.

Cứ như thế anh vẫn hẹn em đi chơi và đưa em đi gặp bạn bè của anh. Mỗi lần gặp người lạ em chỉ muốn nép mình vào đằng sau anh vì em sợ, em ngại. Mỗi lần về là anh lại nhắc em phải nói chuyện nhiều hơn, em ít nói quá, em cũng chỉ cười và bảo tại em chưa quen.
Chúng ta đưa đón nhau lượn lờ đường phố, nói chuỵên và kể cho nhau nghe những câu chuyện về thời kì trước khi chúng ta gặp nhau. Cho đến 1 hôm anh dừng lại cái cầu rẽ vào nhà em, may còn buổi tối không em chẳng biết chui vào đâu vì e ngại (có người “cưỡng hôn” em). Thi thoảng đi qua cây cầu ấy anh vẫn trêu em đó là cây cầu tình yêu.

Quãng thời gian đấy em thấy vui lắm anh à, chưa thật sự yêu nhưng có anh hợp với gu của em, chém gió, làm thơ các kiểu làm em ngẩn ngơ với vần thơ của anh suốt ngày. Cứ như thế em yêu anh lúc nào không biết nữa.

Em nhớ valentine năm ngoái, lần đầu tiên em được tặng quà và nhận quà vào lễ tình yêu, bối rối ngại ngùng nhưng em hạnh phúc lắm anh ạ. Tối hôm í e nằm và ngắm món quà của anh, con gấu hình cảnh sát (nhìn sao nó giống anh thế chứ, hay tại em đang yêu nên tưởng tượng vậy anh nhỉ) với hộp chocolate đơn giản thôi nhưng e thích, em còn chụp ảnh quà của anh gửi cho lũ bạn mà bọn nó gato em lắm đấy.

Em tưởng chừng không có ai hạnh phúc bằng em vì có người yêu tâm lí, nhẹ nhàng. Có lúc em còn bảo anh: mình cứ như thế này thì chắc không bao giờ cãi nhau và chia tay đâu anh nhỉ? Nhưng cuộc sống không lường trước được điều gì và hôm nay anh và em không còn thuộc về nhau.


Anh à! Anh biết không? Em thích được anh mắng yêu, được anh vỗ về, đôi khi đi đâu ngồi sau xe anh lại kéo em ngồi sát vào anh bắt em vòng tay ôm anh từ phía sau, em ương bướng không chịu anh mắng bảo: ngồi sát vào và ôm anh đi không rơi lúc nào anh không biết đâu đấy. Cái cảm giác ôm người yêu thích thật anh nhỉ, nhưng cái tính bướng thi thoảng em lại ngồi dịch ra đút tay vào túi áo của mình không thèm ôm anh nữa. Em chưa bao giờ chủ động ôm anh hay kiễng chân lên hôn nhẹ bờ môi anh, em chưa bao giờ không thôi cựa quậy trong vòng tay của anh.

Đến hôm nay chúng ta chia tay, chính em là người đề nghị chia tay nhưng thật sự em không thể quên được anh – người em yêu à. Toàn những lý do vớ vẩn mà em nêu ra làm anh mệt mỏi, làm anh khó chịu, nào là áp lực công việc nào là áp lực do em gây ra cho anh và anh đã đồng ý chia tay. Em tưởng sẽ quên được anh, em cố gắng nói chuyện thân thiết với những người đàn ông khác để quên anh nhưng vô ích anh à. Cho dù họ đẹp trai, ga lăng, nói chuyện yêu thương tình cảm nhưng em chủ thấy sến súa.

Em nhớ anh, em không quên được anh em gọi điện nhắn tin yêu cầu anh là người yêu mới của em. Anh cho em 1 tràng tơi bời vì cái tội hay nghĩ linh tinh, tự quyết. Em cứ tưởng xong trận đấy chúng ta lại yêu nhau như ngày đầu nhưng thực sự cũng do em. Cái ngày bà anh mất em không an ủi, chia buồn cùng anh mà còn đi sinh sự với anh, cuối cùng anh cho em 1 câu xanh rờn: “Em đừng gặp anh nữa”. Em sụp đổ rồi anh à, em không thể chấp nhận được, em không biết bao lâu để quên được anh đây? Chàng trai người mà đã từng yêu em à.

Liệu câu xin lỗi của em có cứu vãn được tình cảm của chúng ta không? Cho dù em không hoàn toàn sai nhưng em vẫn xin lỗi anh, khi yêu rồi em sẽ không coi trọng lòng tự trọng của mình nữa em sẽ đánh đổi nó để giành lại người đàn ông của đời em.

Anh à, hôm nay em khóc nhé! Ngày mai nắng lên em sẽ vẫn đi tìm anh và muốn được 1 lần nữa khóc trong vòng tay của anh. Em không muốn mình lại đâm đầu vào những cuốn tiểu thuyết dày cộm như cái hồi anh chưa từng bước vào cuộc đời em đâu, em không muốn lại thức khuya nữa đâu. Đừng vội nắm bàn tay khác anh nhé. Hãy cố đợi em, em sẽ đi tìm anh như cái ngày anh tìm em. Để 1 lần em được ôm anh và nói câu: “Em yêu anh!” và được nghe anh nói: Ngoan đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.

Read Comments
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS
Chia sẻ lên :

0 nhận xét:

Đăng nhận xét